Chương 6: 6. Nhờ cậy

"Mẹ đang hỏi con đấy, con hút thuốc lại từ bao giờ?"

Mẹ tức giận ném bao thuốc và bật lửa trên tay xuống nền sạch sáng bóng đánh tiếng choang thật to. Tôi giật mình nhìn bà ấy, nhất thời không biết phải nói gì.

Người ngoài nhìn vào đều cho rằng, mẹ tôi may mắn khi bà một mình nuôi con mà đứa con này lại ngoan ngoãn lại thông minh chăm học, thế nhưng thực tế chỉ hai mẹ con tôi biết có những điều không đơn giản như vậy.

Ba tôi mất sớm, mẹ chật vật một mình nuôi tôi lớn. Vì vừa phải đảm nhận vai trò người cha trụ cột gia đình, vừa phải làm mẹ chăm non cho tôi nên bà vô cùng áp lực. Trong trí nhớ của tôi mẹ chưa bao giờ cười với tôi cả, bà vô cùng nghiêm khắc, quyết đoán và cứng đầu, tôi được di truyền điều này từ mẹ. Một khi bà đã muốn gì thì tôi không thể nào làm trái ý bà được.

Nhưng mà tôi không phải một đứa trẻ biết nghe lời. Tuy không phản kháng lại mẹ nhưng tôi sẽ nghịch ngầm, miễn là mẹ tôi không thấy thì tôi đều sẽ cố làm mọi thứ ngược với lời mẹ dạy. Ví dụ như trốn học ở những tiết mà tôi biết chắc chắn giáo viên sẽ không báo cho mẹ hay. Mẹ không cho tôi yêu sớm nhưng từ năm lớp bảy tôi đã có người bạn trai đầu tiên, mặc dù đã chia tay ngay hai tuần sau đó vì cậu ta quá nhạt nhẽo. Hoặc trộm thuốc lá của mẹ và hút chúng mỗi khi mẹ ngủ say.

Có điều đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, vào những ngày cuối của đợt thi học kì hai năm lớp 10 mẹ phát hiện thuốc lá tôi lén giấu trong hộc bàn học. Điều này đã gây nên một trận phong ba bão táp trong gia đình nhỏ của tôi khi đó. Mẹ nghiêm khắc cảnh tỉnh tôi nhưng bản thân tôi lại ương bướng không muốn nghe, còn cố tranh cãi nữa nên hai mẹ con đã chiến tranh lạnh rất lâu.

Hai mẹ con tôi giống nhau, tính cách kì quái lại không giỏi thổ lộ những lời thật lòng mà dùng những câu từ chua ngoa để làm đối phương đau lòng. Tình hình ngày càng căng thẳng thì một ngày nọ khi tôi tỉnh dậy giữa đêm vì khát nước, vừa xuống nhà bỗng trông thấy bóng mẹ đang cô độc ngồi trước bàn thờ của ba khóc không thành tiếng, tôi chợt thấy hối hận vô cùng.

Nghĩ lại công việc của mẹ đã không dễ dàng gì, về nhà lại còn vấp phải một đứa con gái khó bảo như tôi thì sẽ cực đến đâu. Tôi không thể trở thành gánh nặng của mẹ được, nên cuối cùng tôi đã quyết định sẽ nhường một bước, hứa với mẹ sẽ chuyên tâm học hành và không bao giờ hút thuốc nữa.

Mặc dù là mẹ có vẻ cũng không tin lời hứa này của tôi cho lắm, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy mẹ lục cặp của tôi để kiểm tra, nhưng mẹ biết tranh cãi với tôi mãi cũng chẳng có ích lợi gì nên cũng chấp nhận kí hiệp ước hòa bình với tôi.

Từ đó đến nay tôi đã luôn cố làm tròn trách nhiệm một đứa con ngoan, học hành chăm chỉ, không chơi bời đàm đúm với chúng bạn. Đặc biệt là không động vào thuốc lá nữa, bản thân tôi thật ra cũng không thích mùi khói thuốc lắm đâu, khi đó có lẽ tôi đang trong giai đoạn nổi loạn luôn muốn làm trái ý mẹ.

"Con không có hút. Bao thuốc này không phải của con."

Tôi đối mặt trực diện với mẹ không chút nao núng. Cũng chẳng nhớ lúc ấy sao tôi lại muốn đem bao thuốc của Hoàng giấu đi, nhưng thật sự tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ thử hút lại lần nữa.

"Ở trong áo của con mà con còn chối à?" Mẹ lớn tiếng quát tôi.

"Không phải của con thật, con chỉ giữ hộ người ta thôi." Tôi nói dối mà không buồn chớp cả mắt.

"Bạn con là ai? Con chơi với mấy đứa hư hỏng như vậy từ bao giờ?"

"Cái này..." Tôi bối rối ấp úng - "Cũng không phải bạn con, do có giám thị kiểm tra cậu ấy sợ bị phạt nên nhờ con giữ hộ ạ."

Tôi cũng chẳng thích lừa mẹ mình như thế này, nhưng tôi đâu thể nói thật ra rằng tôi trốn tiết để ngủ trưa, được bạn cho mượn áo làm chăn đắp, rồi sau đó bao thuốc lá rơi ra từ áo bạn, tôi thấy hiếu kỳ nên nhặt về chơi. Nói thế còn khó tin và khả nghi hơn đấy. Mẹ tôi mà biết tôi trốn học là cả nhà lại xào xáo không yên. Mỗi việc học thôi đã đủ mệt rồi, tôi không muốn phải chịu thêm áp lực nữa.

Mẹ tôi có vẻ cũng đang suy nghĩ lời của tôi nói. Tuy bà hay áp đặt nhưng không phải kiểu phụ huynh quá cổ hủ và khắt khe, mẹ thường nghe chuyện tôi kể rồi suy xét nhiều hướng trước mới đưa ra kết luận chứ bà không khăng khăng rằng tôi giao du với bạn học bất hảo như vậy là sai, rồi nhặng xị một thôi một hồi. Thế nên nói chuyện với bà không hề mệt mỏi mà chỉ mệt tim thôi.

"Vậy ý con là hai đứa vô tình gặp nhau, vì con là học sinh ngoan hiền giám thị sẽ không kiểm tra cho nên mới nhờ con giữ hộ gói thuốc lá để không chịu phạt, ý con là vậy đúng không?" Giọng mẹ dịu hơn một chút nhưng nghe chừng vẫn còn hoài nghi.

"Dạ đúng rồi." Tôi nuốt khan ra vẻ thật thà đáp.

Mẹ cúi xuống nhặt chiếc bật lửa lên ngắm nghía một hồi, song có vẻ bà cũng cảm thấy tôi không thể nào dùng đồ trông nam tính như thế nên tạm tin tưởng vào câu chuyện của tôi.

Ẩn quảng cáo


"Cái này trông cũng đắt tiền, nếu là của bạn con thì chắc cậu ta sẽ tìm con đòi lại thôi." Mẹ mở nắp, bật lên ngọn lửa xanh đỏ trông rất bắt mắt - "Bảo cậu ta tới đây gặp mẹ, mẹ sẽ trả đồ cho."

"Hả?" Tôi bị bất ngờ nên cũng không kịp điều chỉnh lại âm điệu của mình, cứ vậy hét lên.

"Phản ứng vậy là sao?" Mẹ cau mày - "Mẹ vẫn chưa hoàn toàn tin con đâu, đưa người tới đây trước rồi nói sau."

"Nhưng mà..."

Tôi bất lực nói không thành tiếng, bị cái trừng mắt đáng sợ của mẹ dọa cho phải nuốt câu nói ấy trở về. Bà không cho tôi thêm thời gian giải thích nữa, nói xong cứ như vậy mà quay lưng bỏ đi không quên đóng sầm cửa ầm một cái như muốn dằn mặt tôi.

Tôi đứng đó ngơ ngác một hồi lâu vẫn chưa thể định thần lại được. Mọi chuyện trở nên kì quái quá vậy, rồi ý là bây giờ mẹ tôi muốn tôi dắt Hoàng đến gặp bà ấy sao? Chưa nói đến chuyện có rủ rê cậu ta được hay không, nhưng mẹ tôi thật sự muốn tôi đưa một thằng con trai về nhà đấy à?

Thời thế dạo này đổi thay quá vậy?

...

Tôi đã mất nửa tiếng đồng hồ quý giá để ngồi soi FB, IG, Tiktok của Hoàng, nhưng hiện tôi vẫn chưa được cậu ta hồi đáp lời mời kết bạn nên cũng chẳng có gì đáng để xem. Tôi cũng đã gửi tin nhắn cho cậu ta rồi nhưng chắc cũng lạc trôi trong mớ tin nhắn chờ từ trăm nghìn fan hâm mộ của cậu ta. Tôi chẳng lấy làm hy vọng sẽ được cậu ta hồi đáp lại sớm lắm.

Lướt mãi mà chẳng được tích sự gì nên tôi tắt máy luôn. Dù sao thì áo và bật lửa của Hoàng cũng đang nằm trong tay tôi, như lời mẹ tôi nói thì đồ trông rất đắt tiền, cậu ta hẳn sẽ đến tìm tôi để lấy lại đồ của mình. Việc của tôi là chỉ cần ngồi đó ôm cây đợi thỏ mà thôi...

... nhưng làm gì có chuyện đơn giản như thế!

Thỏ này chẳng biết bay nhảy chốn nào mà mấy ngày sau chẳng thấy tung tích. Nếu không phải do thấy hình cậu ta vẫn được fan cập nhật thường xuyên trên các trang của trường thì tôi còn tưởng cậu ta bỏ học rồi mất.

Nhưng ngày trước tôi không muốn cũng gặp Hoàng liên tục, còn giờ tôi có cố tình đi tìm người thì lại chẳng thấy nổi cái bóng của cậu ta. Tôi hay giả vờ đi ngang qua những nơi tôi ít khi tới, lúc nào cũng ngó nghiêng khắp nơi quên luôn bài vở trên tay. Trông tôi kì quái tới nỗi Phương ở bên cạnh cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ hỏi thăm tôi mấy lần.

"Mày đang tìm ai à?"

Tôi không định giấu nó chuyện về Hoàng và hộp thuốc lá tai hại kia, nhưng giờ chưa phải lúc để kể cho nó nghe. Chờ sau khi xử lý xong chuyện này, khi không còn dính líu gì tới Hoàng nữa rồi mới nói nó sau cho đỡ phiền phức.

Mãi mà không tìm được Hoàng nên tôi quyết định chuyển qua phương án B, dò hỏi số điện thoại của cậu ta. Nếu gọi điện trực tiếp cho Hoàng thì cậu ta khó lòng làm lơ hơn những tin nhắn qua mạng xã hội. Chỉ cần cậu ta nghe máy tôi sẽ có cơ hội nói chuyện rõ ràng với Hoàng một lần.

Vì để hỏi thăm về Hoàng tôi đã nhắn cho cô em họ kiêm người yêu cũ vừa mới chia tay thứ N của cậu ta. Nhưng con bé vừa nghe đến tên Hoàng là lại gửi tin nhắn thoại khóc lóc ỉ ôi buồn bã các kiểu. Thông tin tôi cần thì nó lại ấp úng không rõ ràng như thể không muốn chia sẻ cho tôi, sợ tôi và Hoàng sẽ có gì đó với nhau.

Thật mệt mỏi, tôi gục xuống bàn muốn khóc quá đi. Giải đề còn chẳng cực khổ thế này nữa ấy.

Đúng lúc này Vương cũng vừa ôm từ đâu về một xấp đề cương, gương mặt đẹp trai vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi, không để ý đến những ồn ào xung quanh mà tập trung làm bài tập. Y như một cái máy vậy, cậu ta còn chăm chỉ hơn cả tôi, cứ ngồi vào bàn là cắm mặt vào sách vở, thật nhạt nhẽo.

Thế mà người như cậu ta lại còn có bạn gái rồi nữa cơ. Không chỉ vậy mà còn rất được săn đón, đứng sau mỗi thằng bạn thân thị phi của cậu ta thôi. Mà nghĩ lại thì Vương là bạn thân của Hoàng nhỉ.

Ẩn quảng cáo


"Này!"

Tôi huých nhẹ vào vai trái của Vương, cậu ta dời mắt nhìn qua tôi, vô cùng hiếu kỳ hỏi:

"Sao thế? Muốn mượn vở bài tập à?"

Tôi nhìn cuốn vở đong đưa khiêu khích trước mặt mà lòng có hơi bực bội, mượn vở cậu ta làm gì, tế ông bà tổ tiên chắc.

"Không phải." Tôi gạt quyển vở đi - "Cậu cho tôi số điện thoại của Hoàng được không?"

Vương nhíu mày nghi hoặc nhìn tôi: "Nhìn trúng bạn tôi thật đấy à? Không ngờ cậu vậy mà cũng nông cạn ghê."

À thì không thể phủ nhận là việc thích phải hotboy thị phi như Hoàng đúng là thiển cận thật, con gái bình thường có mắt nhìn ai lại dại mà đâm đầu vào cái hố bom ấy làm gì. Nhưng tôi không phải xin số cậu ta là vì thế đâu mà.

"Vậy cậu có cho không?" Tôi không dám cự cãi lại với Vương, thấp giọng như cầu xin cậu ta.

Vương không nói gì, lạnh lùng nhìn tôi như muốn thử xem tôi đang nghĩ cái gì. Mãi một lúc lâu sau tôi lay cậu ta mấy cái mới phản ứng lại.

"Cho cũng được thôi, nhưng cậu phải nói tôi biết cậu xin số bạn tôi làm gì?"

Tôi bực bội trong lòng, phiền thật đây nhưng chẳng dám mắng cậu ta, sợ phật ý thì sẽ không thể lấy được số điện thoại.

"Tại cậu không trả áo hộ tôi nên tôi mới muốn xin số để hẹn gặp mặt thôi."

Vương cười khẩy: "Được, vậy để tôi trả áo giùm cho, không cần xin số chi mất công."

Ủa, sao hôm qua cậu ta nói không nói vậy đó, kì quá à, nói được làm được đi chứ. Giờ tôi đâu có mượn cậu ta giành trả đồ hộ tôi đâu. Vương còn giả đò tốt bụng, đưa tay ra đằng sau nắm vào quai cầm của chiếc túi muốn kéo về phía mình. Nhưng tôi nhanh chóng cản cậu ta lại, hất người ra.

Vương chắc là không nghĩ tôi phản ứng mạnh như thế, mắt trợn tròn như muốn rớt cả ra ngoài.

"Nếu cậu trả giúp thì tôi không có cơ hội nói chuyện với Hoàng nữa."

Tôi phụng phịu đáp. Câu này là tôi nói thật đấy, nhưng nghe có vẻ như tôi si mê Hoàng quá nên mong được gặp cậu ta một lần vậy.

"Ồ! Cậu muốn gặp tớ đến vậy sao?"

Tiếng nói phát ra từ phía sau lưng, tôi bỗng cảm thấy không ổn lắm, chầm chậm xoay đầu nhìn lại. Hoàng đang đứng tựa vai vào tường, hai tay bắt chéo trước ngực, đôi chân dài phô ra như khoe khoang chiều cao vượt ngưỡng lý tưởng của mình. Tiếc là cậu ta đang đứng ngược sáng, gương mặt vốn đẹp trai nay không thể hứng được ánh ban mai ấm áp, nếu không chắc hẳn đây là một cảnh tượng tuyệt mỹ còn đẹp hơn tranh vẽ.

"Nếu biết sớm cậu nhớ tớ như thế tớ đã đến gặp cậu ngay rồi."

Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Tặng Em Thế Giới Của Anh

Số ký tự: 0