Chương 8: Xáo trộn

Paparazzi - Kẻ Săn Ảnh Sông 2175 từ 15:01 23/06/2022
Meeting again giành hạng nhất trên nhiều bảng xếp hạng ngay trong tuần đầu tiên ra mắt. Giờ đi đâu tôi cũng nghe thấy những lời ca do mình viết. Cảm giác thành công thật tuyệt vời ông mặt trời. Hóa ra cả đời con người ta phấn đấu cũng chỉ để đổi lại vài ba phút giây hưng phấn thế này. Mọi người trong công ty chúc mừng anh Jae Jun, tôi cũng được thơm lây.

Lần thứ hai tôi được làm việc cùng EGC là hợp tác với Ki Chun, sát thủ tình trường. Có lẽ với bề dày kinh nghiệm yêu đương, Ki Chun rất biết cách khiến người khác phái cảm thấy dễ chịu khi ở gần. Nụ cười vừa rạng rỡ vừa ngọt ngào cùng giọng nói sexy của anh không biết đã đốn tim bao nhiêu chị em, thậm chí cả chó mèo cũng chạy theo. Tuy vậy, sức khỏe của anh thật sự không tốt. Trong EGC, Ki Chun là người ốm yếu nhất. Cơ mà cũng chính vì lý do này, người khác lại càng muốn lo lắng che chở cho anh đẹp trai này.

Làm việc với Ki Chun, không ít lần tôi phải đấu tranh tư tưởng để không bị nụ cười ấy dụ dỗ.

“Lại đây đi em! Nghe thử xem!” Ki Chun vẫy tay với tôi. Phòng thu có mỗi hai người, tôi cũng hơi chột dạ.

Tôi đeo headphone, lắng nghe bản nhạc bỗng có một cảm giác thôi thúc không ngừng. “Ki Chun! Anh đúng là thiên tài!” Tôi không khỏi cảm thán.

Trong EGC, Ki Chun là người có khả năng sáng tác tốt nhất, quả không hổ danh. Bản nhạc của Ki Chun rất có chiều sâu, tôi không mất quá lâu cho câu chuyện phía sau bài hát.

“Bản ballad này anh định cho SuChan hát.” Anh Ki Chun nói, “Không ai hợp bài này bằng cậu ấy.”

“Em cũng nghĩ vậy. Còn MV có thể mời anh trai sinh đôi của Su Chan đóng cùng.” Tôi nói.

“Đúng rồi, anh cũng vừa nghĩ tới. Hai anh em họ chưa có cơ hội hợp tác nhỉ!”

Cứ thế, chúng tôi thảo luận rôm rả cả buổi về sản phẩm mới. Jae Jun vào lúc nào tôi còn không để ý.

“Trưa rồi, đi ăn thôi các đồng chí!”

Bấy giờ tôi với Ki Chun mới nhấc mông khỏi ghế. Sau bữa trưa, tôi đang trở lại phòng thu thì gặp Lee tiểu thư ở hành lang.

“Xin chào!” Cô nàng nói với tôi.

“Chào bạn!” Tôi cũng chào lại theo phép lịch sự.

“Tôi có thể mời chị tách cà phê không?” Cô nàng mỉm cười nói.

Tôi ngạc nhiên, vì phép lịch sự nên cũng không tiện từ chối. Tôi đi cùng Lee tiểu thư tới quán cà phê gần công ty, tò mò không biết người ta gặp tôi vì chuyện gì.

Nhìn kỹ thì hôm nay cô nàng trang điểm nhẹ nhàng, tóc uốn lọn, đồ mặc đã bớt già dặn so với trước. Cách cô nàng nâng tách cà phê lên miệng khác hẳn với thể loại con nhà lao động như tôi. Cả dáng ngồi, cử chỉ cũng toát lên vẻ quyền quý. Chưa cần biết tài năng người ta thế nào, chỉ nhìn đã thấy có khí chất ngôi sao rồi.

“Tôi đã nghe tất cả bài hát gần đây của EGC” Lee tiểu thư nói. “Bài Meeting again thực sự ấn tượng. Cả giai điệu lẫn lời ca đều rất trau chuốt. Không ngờ một người tầm tuổi tôi lại có thể viết ra lời ca như thế.”

“Cảm ơn, tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều.” Tôi nhấp ngụm cà phê chợt thấy ngồi thế này thật gượng gạo.

“Chị còn trẻ như vậy đã lọt vào mắt xanh của EGC, tôi rất ngưỡng mộ!” Cô nàng đăm chiêu. “Thực ra tôi muốn mời chị cộng tác trong sản phẩm debut của tôi.”

“Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên.

“Tôi đã có vài ca khúc sáng tác riêng nhưng vẫn chưa ưng ý bài nào. Nếu chị có thể làm cầu nối giúp tôi hợp tác với EGC thì thật tốt. Đề nghị này có hơi đường đột nhưng chị yên tâm, tôi sẽ không để chị chịu thiệt đâu.” Cô nàng nói với tôi bằng giọng vừa ngọt ngào vừa như ra lệnh. Đôi mắt biết cười khiến tôi có hơi ớn lạnh.

“Với vị trí lẫn năng lực hiện tại, tôi e nhiệm vụ đó quá sức với mình. Sao bạn không thử tìm ai khác giàu kinh nghiệm hơn. Trong công ty có rất nhiều người tài năng, kinh nghiệm lâu năm.” Tôi cười trừ, chợt nhận ra ánh mắt người đối diện đã thay đổi.

“Tôi thì cho rằng, người cùng trang lứa sẽ dễ nói chuyện hơn. Chị cũng thấy đấy, công ty nhiều người giỏi như vậy mà tôi lại tìm đến chị.” Cô nàng nhìn tôi chòng chọc. “Cơ hội như này không phải lúc nào cũng đến đâu!”

Cô gái này kém tôi một tuổi mà đã đáng sợ thế này rồi, không biết vài năm nữa còn tiến hóa thành gì nữa. Tôi nuốt nước miếng nói.

Ẩn quảng cáo


“Xin lỗi, thế này khó cho tôi quá! Tôi mới chỉ từ học việc lên ekip làm chưa được bao lâu. Tôi thực sự không có khả năng đáp ứng nguyện vọng của bạn!” Tôi tìm cách từ chối vì không muốn dây dưa gì với cô nàng.

Cô nàng họ Lee cau mày, vẻ mặt không được dễ chịu cho lắm.

“Rất mong chị suy nghĩ cho kỹ, tôi đã nói không để chị chịu thiệt đâu mà!”

Tôi uống cạn tách cà phê của mình, làm bộ xem đồng hồ.

“Vậy…” Lee tiểu thư nhếch mép. “Chị ra giá đi! Với tiềm lực của tôi thì chị muốn bao nhiêu cũng được, miễn là giúp tôi hợp tác với EGC trong MV debut.” Cô nàng có vẻ mất hết kiên nhẫn rồi.

Tôi khó chịu. “Xin lỗi, tôi không làm được! Bạn tìm người khác phù hợp hơn đi!” tôi nhìn đồng hồ. “Tới giờ làm việc rồi, xin phép!”

Tôi đứng dậy, quay lưng bước đi.

“Chị sẽ phải hối hận đấy!” Lee tiểu thư lên giọng.

Tôi không quay lại mà vẫn thẳng tiến về phía cửa.

***

“Sung Young nè!” Jae Jun đưa cho tôi một phong bì trắng, bên trong là vé mời Autumn songs, sự kiện âm nhạc thường niên để các nghệ sĩ giao lưu. “Em thử đi một lần xem!”

“Cảm ơn tiền bối!” Tôi gật đầu.

Chưa bao giờ tôi được dự một sự kiện đẳng cấp như thế nên cũng tò mò. Bước vào trong sảnh lớn hôm diễn ra sự kiện, mắt tôi lóa cả lên. Xung quanh toàn tài tử, giai nhân đi lả lướt, không khí sang trọng tinh tế khiến sự có mặt của tôi thành ra thừa thãi vô cùng. Từ nhỏ tôi luôn ao ước được đến những bữa tiệc xa hoa như trong ti vi, cơ mà khi đến đây rồi lại thấy thật lạc lõng. Tôi tìm một góc khuất đứng trông ra thế giới thượng lưu, nơi các ngôi sao tắm mình trong ánh sáng và âm nhạc.

“Sung Young!” Giọng nói ấm áp vang lên phía sau, “Em ra chào hỏi mọi người đi chứ!” Jae Jun nói với tôi. Hôm nay anh mặc bộ vest xám cổ đen, cài hoa vàng ở cổ tay, tôi cứ đơ ra nhìn một cách mụ mị.

“Ở đây có nhiều nhà sản xuất âm nhạc lẫn phim ảnh, cơ hội tốt để mở rộng quan hệ đó!”

“Em ngại lắm!” Tôi lắc đầu. “Có lẽ em không hợp với những nơi thế này.” Tôi bí xị.

“Không sao đâu mà! Em xem, ở đây nhiều người trẻ cũng đến kìa!” Jae Jun trấn an tôi.

Từ xa, cô con gái rượu của chủ tịch Lee duyên dáng chào hỏi, tiếp chuyện các nghệ sĩ. Thấy Jae Jun đứng với tôi, cô nàng tiến đến gần.

“Xin chào!” Tôi nói, thực lòng không muốn chạm mặt cô gái này chút nào.

“Chào tiền bối! Em rất nóng lòng thưởng thức bài hát mới của các tiền bối EGC.” Cô nàng lơ tôi, tập trung toàn bộ sự chú ý vào anh. Cũng phải thôi, người ta đẹp trai lồng lộng thế mà. Cô nàng đon đả. “Phải chi em được đứng chung sân khấu với các tiền bối thì thật tốt!”

“MV debut của em dự kiến khi nào ra mắt vậy?” Jae Jun nói.

Cô nàng có vẻ chán chường. “Tầm khoảng tháng Tư năm sau ra mắt ạ. Nhưng mà mấy bài hát hiện tại em không ưng cho lắm.” Cô phụng phịu.

“Tiền bối, anh giới thiệu cho em vài nhà sản xuất được không?”

Mới mười sáu tuổi mà người ta đã tự tin như thế, tôi đứng một góc như bóng đèn câm nín.

Ẩn quảng cáo


“Anh cũng định thế nhưng nãy giờ thấy hình như ở đây ai em cũng quen biết rồi nên thôi!” Jae Jun cười tinh quái.

“Đâu có! Em làm sao quen biết hết mọi người được!” Cô nàng dài giọng. Không chịu nổi nữa, tôi tìm cớ tránh đi.

“Em sang bên kia, hai người cứ tiếp tục ạ!” Tôi nói, nhanh nhảu cúi chào anh rồi đi ra chỗ xếp đồ ăn.

“Sung Young, lát em ở lại xem biểu diễn đấy!” Anh nói.

“Vâng!” Tôi đáp, chắc anh sợ tôi giữa chừng chạy mất. Mà thực ra tôi cũng không định ở lại lâu. Tối ra bàn thức ăn, Shim Min và Su Chan đã trực sẵn ở đó. Tôi đứng ăn với hai anh, trông ra phía trưởng nhóm EGC, Yun Ha đang nói chuyện với toàn các vị gạo cội. Còn Ki Chun tiếp chuyện cùng mấy chị gái sang trọng, cảnh tượng đúng kiểu ngồi giữa rừng hoa.

Thấy mặt tôi nghệt ra nhìn Ki Chun, Jae Jun đến gần phì cười.

“Ki Chun thật đáng sợ!” Tôi nói. “Bình thường anh ấy toàn thế sao, tiền bối?”

“Có sao đâu, giao lưu là chuyện bình thường mà!” Jae Jun nói.

“Các fan mà thấy kiểu gì cũng lớn chuyện.” Tôi nhăn mặt. “Anh không được như thế đâu đấy!”

“Em đang quản lý tôi đấy à?” Jae Jun đưa ánh mắt sắc sảo nhìn tôi. Tôi chột dạ.

“Tại… em là fan mà nên không thích các anh như thế.” Tôi cúi mặt.

“Nghệ sĩ cũng là người, cũng gặp gỡ hẹn hò rồi kết hôn. Tôi cũng vậy thôi, đâu có gì là. Gặp gỡ vài người khác giới là chuyện bình thường. Rốt cục tại dư luận lúc nào cũng thích làm quá.” Jae Jun khó chịu nói.

“Còn cảm nhận của fan, anh không quan tâm sao?” Tôi nói, không dám nhìn thẳng anh.

“Bản thân tôi coi các fan như người thân trong gia đình vậy. Nếu một ngày các fan kết hôn thì tôi sẽ vui vẻ chúc phúc cho họ. Chỉ mong họ cũng vui vẻ khi tôi kết hôn. Biết sao được, cái gì phải đến vẫn sẽ đến thôi. Chúng tôi phải có cuộc sống riêng chứ!”

Người trưởng thành ắt nghĩ như anh, thế nhưng với tôi khi đó trong sâu thẳm chỉ biết có hiện tại và những cảm giác của hiện tại. Ai rồi cũng khác, chỉ là tôi cứ mãi ôm ấp tình yêu vô vọng này.

“Xin lỗi!” Tôi nói lí nhí. “Em đã đi quá bổn phận”

Ban tổ chức thông báo buổi diễn sắp bắt đầu, mọi người di chuyển dần ra nhà hát.

“Chúc tiền bối biểu diễn tốt!” Tôi nói với anh, cố kìm nén giọt nước mắt.

Tôi vào nhà vệ sinh , định thần lại mình. Bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ cứ luẩn quẩn trong đầu. Lee tiểu thư bước vào, nhìn tôi cười khẩy.

“Cô tạp vụ nhỏ thích trèo cao, chỉ tiếc trèo cao thì té đau thôi!” Cô nàng hất tóc. “Không ngờ thời buổi này còn có người mơ giấc mơ lọ lem! Tỉnh lại đi!”

“Không liên quan đến cô!” Tôi nhăn mặt nói.

“Tôi thấy thương hại chị thôi! Chắc phải gồng mình cố gắng dữ lắm. E là có ngày cố quá thành quá cố.” Cô nàng có vẻ không chịu để tôi yên đây mà. “EGC cơ mà. Ngoài kia đầy rẫy những người muốn cầu cạnh họ. Không đến lượt đũa mốc mà chòi mâm son!”

“Cô nghĩ gì kệ cô, tôi chẳng quan tâm! Muốn gây sự thì tìm người khác đi! Tôi không có hứng.” Tôi đi khỏi.

Thế giới của anh trong mắt tôi giờ đây là một nơi hào nhoáng, ngột ngạt đầy rẫy những kẻ giả tạo trục lợi. Mỉa mai thay, tôi cũng chỉ là một trong số đó.

Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Paparazzi - Kẻ Săn Ảnh

Số ký tự: 0