Chương 9: Bức họa "The Kiss"

Hoàng Hôn Sau Màn Mưa Lucidream 2451 từ 16:28 27/10/2021
Sáng hôm sau, khi xuống nhà dùng bữa, Lilith đã thấy không khí trong nhà có chút khác thường.

Không giống mọi ngày, thức ăn trên bàn hôm nay lại trông thật ảm đạm, đặc biệt là phần của nàng, chỉ đơn giản là lát bánh mì nướng phết bơ kèm ly sữa nóng. Nàng cũng không tìm được cô hầu Jane của mình đang ở đâu nên buột miệng thắc mắc.

"Con xin lỗi vì đã phiền dì nhưng, dì có nhìn thấy Jane ở đâu không ạ?"

Đáp lại nàng bằng ánh mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống, khuôn mặt Lady Diana dần trở nên khó coi.

"Ta đã cho cô ta về quê rồi."

"Sao dì lại làm như vậy??" Không kiềm chế được khi nghe tin sốc, nàng nói với giọng oan ức.

"Con có biết mình sai ở đâu không?"

Thay vì cho một đáp án thông thường, bà ta lại trả lời nàng bằng một câu hỏi. Sớm nhận ra mối đe dọa tiềm tàng từ nàng, bà ta hiểu rõ nếu để tâm trí Lilith được tự do, nàng chắc chắc sẽ tỏa sáng giống như một con phượng hoàng lửa rực rỡ, bay lên khỏi đám tro tàn. Vì thế, Lady Diana đã luôn tìm cách bẻ đi đôi cánh của nàng, kìm hãm nàng lại, làm lung lay ý chí của nàng, tiêm nhiễm vào đầu nàng những điều tiêu cực để nàng phải nghi hoặc về khả năng của bản thân. Lần này, đuổi Jane đi không chỉ là vì trừng phạt, mà còn cố tình đẩy Lilith trở lại cảnh đơn độc, một con thú đơn độc thì sẽ rất dễ bị tổn thương. Đó là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Lady Diana lại tiếp tục cất lời, hỏi với giọng mỉa mai châm chọc:

"Con nghĩ mình xứng đáng với ngài Công tước chứ?"

Giờ nàng mới nhận ra tình hình và lí do vì sao bà ta lại đối xử với nàng như vậy. Dĩ nhiên Lilith hiểu rõ mình không đáng để được đặt lên bàn cân so sánh. Song trong buổi Dạ vũ ngày qua đều có sự xuất hiện của mọi quý tộc nhiều tầng lớp, và hiển nhiên, Jennifer cũng đã có mặt ở đó. Sau khi đã chứng kiến hết thảy sự việc, nàng ta chắc chắn sẽ về hớt lẻo với mẹ mình rằng Lilith đã không vâng lời như thế nào, dám ăn gan hùm mà to gan "tiếp cận" ngài Công tước. Khoảnh khắc nàng bắt cặp với ngài chẳng khác nào chống đối, nặng nề hơn là tuyên chiến với hai mẹ con kế. Vì thế, bà ta không hề đùa khi đuổi việc Jane, điều nàng làm ắt phải trả giá.

Thế nhưng Jane nào có lỗi lầm gì. Lilith thiết tha xin người mẹ kế rủ lòng thương mà cho Jane được quay về, bởi mẹ Jane mang bệnh nặng nằm liệt giường suốt nhiều năm nay, nếu bị đuổi khỏi biệt thự, cô ấy sẽ khó có thể xoay sở để chi trả viện phí cho mẹ của mình. Ấy vậy, trước khẩn cầu chân thành từ nàng, Lady Diana chẳng buồn động lòng từ bi, chỉ ném cho nàng cái nhìn lạnh băng, buông lời cảnh cáo cuối cùng.

"Nếu sau này con còn trái lời, con sẽ còn bị tước đi nhiều thứ hơn thế."

Dưới bầu không khí căng thẳng, Jennifer ngồi chung bàn ăn mà không thèm che đi nụ cười khúc khích đắc chí của mình. Có hậu phương vững chắc như vậy, nàng ta chẳng cần gì phải lo lắng. Đúng là do ngày trước, lúc chưa đụng chạm đến lợi ích của nhau, Jennifer chỉ coi nàng như người chị kế tầm thường, và cũng không ghét nàng, nhưng giờ đây, sự hiện diện của Lilith đối với nàng ta đã thực sự trở thành cái gai trong mắt, chắc chắn sau này Jennifer sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho nàng.

Sau đó, trong gần một tháng ấy, vì cảm thấy áy náy bởi đã để Jane phải gánh hậu quả thay mình, Lilith vẫn đều đặn viết thư tay thăm hỏi và gửi thêm một số tiền nhỏ cùng vài vật phẩm về quê cho Jane. Jane cũng hiểu cho nỗi lòng nàng, Jane biết cô chủ của mình chẳng có lỗi lầm gì trong câu chuyện này cả, dặn dò nàng phải giữ gìn sức khỏe khi không có ai ở bên chăm sóc, mong nàng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

"Nếu không phải là ta, em đã có thể được bảo vệ..." Vừa viết gửi những phong thư, Lilith thầm khóc trong lòng một chút. Nhớ lại, nhờ có sự chăm sóc chu đáo từ Jane mà Lilith mới có thể có một cuộc sống thoải mái trong căn nhà lạnh lẽo như quanh năm suốt tháng đều bị mùa đông bao phủ. Nhưng giờ Jane đã đi rồi, người duy nhất còn sót lại thực sự quan tâm đến nàng đã không còn ở đây nữa, vậy sau này, nàng biết phải làm sao?

Ẩn quảng cáo


Lilith tức giận trách cứ bản thân vì đã quá vô dụng, yếu kém. Một tiểu thư chân yếu tay mềm với linh hồn vụn vỡ, chẳng có quyền lực trong tay như nàng, đến cả bản thân cũng không bảo vệ nổi, thì giúp đỡ được ai đây?

Nàng chẳng thể làm gì khác.

***

Rất nhanh đã đến cuối tháng, theo lịch trình, Hoàng gia tổ chức một buổi du thuyền hai ngày một đêm tại Cowes ở Isle of Wight - một ngôi làng nhỏ bên biển - điểm đến nổi tiếng từ nhiều năm trước đã được Hoàng gia Anh sử dụng và xây dựng bến đỗ tàu.

Trên tàu thuyền gồm nhiều khu vực hoạt động vui chơi giải trí quý tộc như sân golf mini cho những quý ngài ưa thể thao, thư viện sách cho các quý cô yêu thích sự cổ điển, hay casino royale cho những người thích được thể hiện trí thông minh và khoe khoang tiền bạc, của cải của mình. Và không thể thiếu điểm sáng của buổi du thuyền này, không gì khác ngoài màn đấu giá các tác phẩm nghệ thuật của những họa sĩ lừng danh từ khắp nơi trên thế giới, số tiền sau khi thu được sẽ được quyên góp cho các trại trẻ mồ côi. Vì lần này là một sự kiện từ thiện nên không cần phải gò bó ăn vận khoa trương nữa, mọi người đều được lựa chọn mặc những thường phục đơn giản mà mình muốn.

Theo tính cách hướng nội của mình, Lilith đương nhiên sẽ trốn ở một khu vực nào đó vắng người để thư giãn. Đang ngồi thư thái trong thư viện, nhâm nhi tách trà hoa cúc cùng với một cuốn tiểu thuyết lãng mạn trên tay thì bỗng có bóng dáng cô gái lạ mặt ở đâu xuất hiện rồi ôm chầm lấy Lilith từ phía sau khiến nàng giật thót người, vội quay đầu lại. Hóa ra là Katherine, nàng ta đang nghiêng đầu nở một nụ cười tươi, chào hỏi nàng vồn vã.

"Ôi, đã lâu không gặp! Ta đã rất nhớ cậu đó, Lith."

Các cơ mặt nàng dường như thả lỏng khi biết đấy là Katherine. Nàng gác cuốn sách đang đọc dở dang lại lên mặt bàn, bắt tay mừng rỡ vì được hội ngộ với người bạn mới kết thân này.

"Đã lâu không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

Lâu ngày mới có dịp gặp lại, hai người hàn huyên với nhau về những gì đã xảy ra trong suốt thời gian bận bịu mà khó lòng liên lạc cho đối phương. Katherine tâm sự rằng dạo gần đây nàng ấy đang bắt tay vào việc sáng chế, chuẩn bị kinh doanh một số loại nước hoa mà bản thân rất tâm đắc, vài tháng nữa sau khi hoàn thành công đoạn sẽ đưa vào thị trường, song cũng vô tình làm nàng chợt nghĩ về cuộc đời mình. Từ khi chào đời, nàng chưa từng tưởng tượng một ngày mình sẽ làm được điều gì lớn lao, nàng cũng mơ hồ về một tương lai mịt mờ như bị màn sương giăng kín lối. Vậy nên, khi nhìn thấy một Katherine có ước mơ cháy bỏng, đang đắm say vào thực hiện những dự định sắp tới ấy mà trong tâm lại có chút ngưỡng mộ, lẫn ghen tị. Nếu có thể trở thành một người con gái xinh đẹp giỏi giang lại mạnh mẽ, có mục tiêu cuộc đời rõ ràng như thế, thì quá đỗi tuyệt vời rồi. Nhưng Lilith, vẫn chỉ là Lilith mà thôi.

Bởi công việc bận rộn, nhiều thứ phải sắp xếp như vậy, làm Katherine có chút rầu rĩ.

"Thật tiếc quá vì Dạ vũ đầu tháng lại không thể tham gia, chẳng được gặp cậu, đã vậy lại bỏ lỡ mất một điệu nhảy cùng ngài Công tước..." Bĩu môi than thở với Lilith cùng biểu cảm nũng nịu, nhưng không hiểu sao thoáng nghe trong lời của Katherine, âm điệu lại có vẻ hơi kỳ lạ. Cảm giác như nàng ta đang nhấn mạnh vào trọng tâm của câu nói, nằm ở... đoạn cuối vậy, hơi chút sởn gai ốc, hoặc có thể do nàng dạo gần đây nghĩ ngợi hơi nhiều nên phán đoán đôi lúc cũng bị ảnh hưởng chăng?

"Mà tới giờ đấu giá rồi, cậu đi cùng ta luôn chứ?" Katherine đột ngột chuyển chủ đề, hỏi nàng.

"Ừ, đi thôi."

Ẩn quảng cáo


Họ cùng nhau tiến vào phòng đấu giá ở trung tâm boong tàu, kiếm một vị trí gần sân khấu rồi ngồi ổn định vị trí. Với khoảng cách này, hai người sẽ dễ dàng thưởng thức vẻ đẹp diệu kỳ của hội họa hơn.

Sau khi các bức tranh nghệ thuật được công bố và bán cho người chủ thích hợp, tiếp đến là tác phẩm cuối cùng, nhân vật chính của buổi đấu giá. Nổi bật giữa giàn tranh là bức "The Kiss" với gam màu vàng vô cùng rực rỡ làm tông màu chủ đạo được thực hiện bằng chất liệu sơn dầu bởi danh họa người Áo Gustav Klimt. Ông vẽ lên đôi chân trần của cặp tình nhân đang quỳ trên một đồng cỏ siêu thực, hai người họ diện những phục trang sặc sỡ song lại khác lạ, khiến nhân vật chủ thể trong tranh có vẻ gì đó phóng túng nhưng cũng thật trang nhã. Nét vẽ mềm mại uyển chuyển ấy đã thành công khắc họa lên một cách xuất sắc về tình yêu vĩnh cửu của lứa đôi. Đó là khuôn mặt mãn nguyện của người phụ nữ trong vòng tay cuồng say cùng cái hôn lên má từ người đàn ông, như thể vạn vật đang biến tan, chỉ còn mỗi hai người.

Một bức tranh mị lực vô ngần như vậy thì tất nhiên ai ai cũng cố gắng tranh giành để có được nó, Katherine cũng không ngoại lệ. Giây phút đầu tiên khi nhìn thấy bức tranh, trong đôi mắt nàng bỗng như rực lửa, nàng ấy cắn chặt răng, thầm thề bức tranh nhất định phải thuộc về nàng. Sau một hồi cạnh tranh căng thẳng, bức tranh đã bị đẩy giá lên cao chót vót, làm mọi người đều rụt rè ái ngại trước nó mà bỏ cuộc dần dần, thành ra hiện giờ người dẫn đầu màn đấu giá không còn ai ngoài Katherine. Tưởng chừng như nó sắp thuộc quyền sở hữu của mình, song bỗng nhiên trong tiếng náo nhiệt có một người đàn ông đội mũ top hat với cái nón rộng vành che khuất đi nửa khuôn mặt, để lộ mỗi bờ môi quyến rũ, phá hỏng đi tất cả. Ung dung lặng lẽ ngồi chờ ở cuối phòng, lúc này hắn mới chầm chậm giơ thẻ bài lên, cất giọng nói đĩnh đạc như thể đã đợi tới đúng thời cơ.

"40 triệu bảng Anh."

Tất cả các quan khách đều sửng sốt trước màn ra giá ngất ngưởng, dấy lên sự tò mò về lai lịch của quý ông giàu có này. Kẻ giao bán đứng trên bục bắt đầu hô to.

"40 triệu lần thứ nhất."

"40 triệu lần thứ hai."

"40 triệu lần thứ ba. Bức tranh được bán cho vị khách số 7."

Trả với một cái giá vượt xa đối thủ, tuyệt phẩm "The Kiss" đã nằm gọn trong tay người đàn ông lạ mặt, và sau lúc hắn hoàn tất xong thủ tục đấu giá, người liền biến mất như làn gió thoảng, không một ai biết được lai lịch hay thậm chí, bí danh của hắn. Chỉ là hắn như thể chưa từng xuất hiện ở đó.

***

Nơi thư phòng riêng nằm trên boong tàu, Victor đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha, tập trung cao độ kiểm toán lại đống sổ sách của các giao dịch gần đây trong và ngoài Cambrigde. Ngay cả đang kỳ nghỉ, và ở nơi chiếc tàu trôi giữa biển khơi thênh thang này, ngài vẫn là con quỷ công việc.

Người ta hay truyền tai bảo nhau rằng, khi người đàn ông đang chú tâm vào làm một việc gì đó thì nó chính là một viễn cảnh rất đỗi mê hồn.

Sự thật đúng là như vậy. Với mái tóc đen nhánh lấp lánh dưới ánh nắng vàng của ban sáng đang chiếu qua ô cửa sổ, cùng đôi mắt ruby sắc bén phía sau cặp kính gọng bạc đang quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết đã được viết lại. Ngài Công tước nghiêng người, một tay chống lên bàn để đầu tựa vào, tay còn lại cầm bút lật qua lật lại giữa các trang giấy tạo nên những âm thanh sột soạt trong không gian tĩnh lặng.

Phía ngoài cửa chợt có một bóng dáng ai xinh đẹp đang đứng chờ.

Katherine tới thăm ngài rồi, nhưng không nỡ gọi vì sợ sẽ khiến ngài mất tập trung, vậy nên nàng ta chỉ đứng dựa mình vào khung cửa, ngắm nghía ngài bằng đôi mắt trìu mến. Trong lúc ấy, Katherine cũng để ý đến một vật thể dẹt, to lớn hình chữ nhật đã được bọc lại bằng giấy gói màu đồng, cất gọn gàng nơi góc phòng. Khuôn mặt liền có chút biến sắc, sau đó nàng lặng thầm rời đi.

Báo cáo nội dung vi phạm
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Hoàng Hôn Sau Màn Mưa

Số ký tự: 0