Chương 5: Ăn miếng ngọt, trả miếng bùi

Có Thương Cậu Không? Alata 2016 từ 23:30 28/01/2023
Giữa đám bùn lầy lội, Thường và Chất dù đã xắn ống quần cao đến tận bẹn vẫn bị ướt như thường. Sau một buổi sáng ngụp lặn lùng sục cũng chỉ hái được ít đài sen không quá non.

“Nè, cậu tư của mày có biết mùa này vẫn chưa thu hoạch được sen không mà đòi ăn cháo hạt sen?”

Chất lau đi nước bùn dính trên mặt mình, lẽ ra hôm nay nó chỉ định trốn ra chợ bán đi bao chuột đồng bắt được hôm qua nhưng lại bị Thường rủ rê thu hoạch hạt sen. Bây giờ còn cách mùa thu hoạch đến tận hơn ba tháng, mò mẫm cả buổi sáng chỉ được một ít, nhưng không cái nào thật sự ngon cả.

Thường vẫn chăm chỉ tìm kiếm, bàn chân bị đám bùn lầy giữ chặt, mỗi bước nhấc lên đều nặng trĩu như thể bị ai níu lấy, miệng lẩm bẩm trả lời Chất:

“Không biết, mà cậu có bao giờ để ý mấy chuyện này đâu, chắc không biết thật.”

“Vậy sao mày không nói cho cậu biết?” - Chất thắc mắc hỏi.

“Tao quên.”

Thường thành thật đáp. Không phải cậu quên nói cho Dương Khanh biết chuyện vẫn chưa tới mùa thu hoạch đài sen, mà cậu cũng quên mất vụ này, mãi đến khi nhìn thấy từng đài xanh ngát trước mắt mới nhớ ra, nhưng cậu đã lỡ hứa với hắn mất rồi.

Thường cũng không biết vì sao mình lại chấp nhất chuyện đã hứa với hắn phải nấu cháo hạt sen, chỉ là cậu cảm thấy nếu không nấu nhất định hắn sẽ không vui. Mỗi lần có chuyện buồn, Dương Khanh đều đòi cậu nấu món này, lúc ăn xong thì tâm trạng liền tốt hơn.

Giỏ đeo sau lưng đã hơi nằng nặng, Thường cởi xuống kiểm tra, thầm nghĩ mớ này chắc cũng đủ rồi, còn dư thì để dành cậu ăn chơi.

Cậu và Chất rời khỏi đầm sen bùn lầy trở về nhà chủ, lúc đến trước cửa thì đụng phải hai Sẹo đang chỉ đạo người làm khuân lúa cất vào kho.

“Hai đứa bây trốn việc đi đâu giờ này mới về.”

Gương mặt hắn vẫn hung dữ như thường ngày, Thường vừa định giải thích thì Chất đã lên tiếng đáp:

“Cậu tư kêu tụi tui đi hái sen, anh có gì không hài lòng thì đi hỏi cậu tư đi.”

Hai sẹo nghe Chất nhắc đến cậu tư Khanh thì hơi nhíu mày, hắn bực dọc hỏi:

“Vậy đi sao không báo?”

“Có thấy đâu mà báo. Chờ tìm được anh lại trễ nải việc cậu tư giao, anh có chịu thay tụi tui không?”

Hai sẹo bị dáng vẻ nghênh ngang của thằng Chất chọc tức nhưng không làm gì được, thằng Chất lại được đà nói tiếp:

“Nè, anh còn chắn đường làm lỡ giờ ăn của cậu tư thì đến lượt tui không chịu trách nhiệm đâu.”

“Biến đi!”

Gã cuối cùng cũng không hỏi thêm gì, lúc hai người đi ngang qua, Thường thấy không yên tâm nên vẫn lễ phép cúi đầu với gã một cái.

Vừa đặt giỏ sen xuống, quần áo cũng không kịp thay, cậu để giỏ sen gần vòi nước, tranh thủ tách rồi sơ chế qua hạt sen.

Món này là cậu học lỏm của dì sáu hồi còn ở nhà chủ cũ, dì nói ăn cháo trắng không thì chán, nên dì thích thêm ít hạt sen bùi bùi vào nấu cùng. Hạt sen của dì không phải loại hạt chất lượng được sàng lọc kĩ càng để mang bán mà là dì tranh thủ mùa người ta thu hoạch sen đi mót về, mặc dù vậy khi Thường ăn thử vẫn cảm thấy rất ngon.

Cậu lúi húi một hồi bỗng có tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói chuyện đến gần, ngó chừng thời gian có vẻ đã đến giờ nấu ăn rồi.

“Ủa thằng Thường? Lén lút ở đó làm cái gì vậy?”

Ẩn quảng cáo


Vú năm là người để ý tới dáng vẻ ngồi thu lu của cậu trước liền cất lời hỏi, nhưng Thường chưa kịp đáp thì đã có giọng nữ the thé nói leo vào:

“Hạt sen? Hèn gì cả sáng nay không thấy? Có phần cho các chị không em?”

“Dạ, dư em sẽ cho các chị.”

Thường gom gọn mớ hạt sen mình đã sơ chế sạch sẽ vào rổ định bụng đứng lên, con Hương lại chặn cậu cười khúc khích nói:

“Làm gì keo kiệt vậy? Đàn ông con trai ai lại đi hái hạt sen ăn vặt chứ…” - Đoạn cô ả ngừng cười, khẽ liếc mắt tiếp lời - “Xin lỗi… chị quên mất mày có phải con trai đâu.”

“Mày lại ghẹo chọc nó…”

Vú năm không nhìn nổi thái độ của cô, bà đã ở đây từ cái thời ông nội Dương Khanh, đối với việc của chủ càng ít biết càng tốt, biết cũng không nên xen vào. Cùng là tôi tớ với nhau bà ghét nhất là chuyện sanh nạnh chia bè chia phái, ngặt nỗi cái thân già này không đủ quyền đủ sức quản hết, nhưng đứa nào quá đáng thì bà vẫn đánh tiếng:

“Để yên cho nó làm việc đi. Mày còn làm ảnh hưởng công việc người khác tao báo cho anh hai thì coi chừng.”

“Làm gì dữ vậy, không phải chỉ nói chuyện chút thôi sao?”

Tự nhiên bị chửi khiến ả không vui, nhưng cũng không dám tiếp tục khịa kháy Thường nữa, cô ả dùng dằng quay lưng đi thẳng vào trong, miệng còn lầm bầm:

“Bà già khó ưa.”

Thường được giải vây liền thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười gật gật đầu với vú năm:

“Con cảm ơn vú.”

“Ơn nghĩa gì.” - Vú năm cười xòa đáp, ánh mắt ngó vào rổ hạt sen của cậu hỏi - “Lại nấu cháo hạt sen cho cậu tư à?”

“Dạ.”

“Lấy cái bếp nhỏ trong góc xài đi, giờ này mà vẫn hái được cả rổ vậy là giỏi rồi.”

Thường cười hì hì một tiếng, vui vẻ theo lời vú năm vào lôi cái bếp lò nhỏ xíu nằm trong xó ra, bắt đầu cặm cụi nhóm lửa.

Một mình cậu lom com nấu cả buổi trưa, ngồi tê hết chân mới xong, vú năm đưa mắt nhìn thử, thật tình khen cậu:

“Coi mày vậy mà nấu nướng cũng được ghê.”

Thường ngẩng đầu lên, trán rịn mồ hôi ướt đẫm, cười rộ để lộ núm đồng điếu bên má phải:

“Dạ cũng thường thôi vú, con cũng chỉ nấu được mỗi món này.”

“Đâu nói vậy được. Cậu tư khó chiều vậy mà còn chịu cháo mày nấu mà.”

Thường cười cười gãi gãi má, chuyện này cậu cũng đâu có hiểu. Dương Khanh là một công tử khó chiều, dầu mỡ quá không được, mặn quá cũng không thích, đồ ăn thức uống có vị chua thì ghét bỏ ra mặt.

Thường thích ăn mấy loại quả chua chua ngọt ngọt. Có lần cậu mang đĩa xoài cát đã gọt sẵn của nhà chủ Chiếu làng bên cho hắn, chỉ mới cắn một miếng thôi mặt mày liền nhăn tít lại rồi bảo cậu mang đi luôn.

Thường nhìn nồi cháo sôi sùng sục, tiện tay nêm thêm chút gia vị rồi nhấc xuống. Rõ là một nồi cháo hạt sen tầm thường, so với cao lương mỹ vị hàng ngày của nhà này đều thua xa nhưng cái kẻ khó chiều kia lại nằng nặc bắt cậu nấu mới chịu ăn.

Ẩn quảng cáo


Lần đầu Dương Khanh ăn món này là lúc hắn bệnh nặng, cả ngày đưa món gì đến miệng cũng chê. Buổi tối hôm đó Thường vẫn như cũ ngồi canh siêu thuốc cho cậu hai thì hắn thù lù xuất hiện dọa cậu hết hồn, càu nhàu kêu đói bụng.

Thường lục hết bếp vẫn không có món gì trừ phần cháo hạt sen cậu nấu ăn còn thừa lúc trưa, hết cách đành đánh bạo hâm lại, người kia lập tức ăn như ma đói.

Sau này hắn lại đòi ăn lại cái món tối qua. Thường nào dám tự ý nấu, cậu báo lại với nhà bếp, người ta cẩn thận lựa chọn từng hạt sen ngon nhất, gạo mắc tiền nhất trong kho nấu cho hắn, nhưng cuối cùng đổi lại là ánh mắt ghét bỏ khi nếm xong muỗng đầu tiên của Dương Khanh:

“Không ngon! Bỏ đi.”

Thường chẳng hiểu ra làm sao, phải nhọc thân chạy lên quán ăn nổi tiếng nhất huyện mua thử. Chạy qua chạy lại làm trễ nải cả công việc chính, ấy vậy mà cậu tư Khanh vẫn không vừa lòng.

Có mỗi một tô cháo, Thường bị Dương Khanh quay cho chóng mặt, người hiền lành như cậu cũng bị hắn chọc tức, có điều phận tôi tớ chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo. Cho đến lần thứ năm bị từ chối sau khi đã nài nỉ hết lời với bà bếp, cậu gom mớ hạt sen ít ỏi mà mình mót được, đêm hôm khuya khoắt mắt nhắm mắt mở ngồi chồm hổm canh lửa, lúc nghe mùi khét thoang thoảng liền giật mình tỉnh dậy. Thường bực mình nhìn nồi cháo, cuối cùng vẫn mang lên cho Dương Khanh ăn, cậu mặc kệ, thầm nghĩ cho cậu tư đắng chết luôn.

“Ừm, nấu đúng rồi, giống lần trước, ngon lắm.”

Thường tưởng mình nghe lầm, tuy nhiên mấy lần sau đó vẫn nấu thử như vậy, Dương Khanh quả thật không còn làm khó cậu nữa, cậu mới xác nhận chẳng những cậu tư Khanh khó chiều mà còn là một kẻ dị hợm khó đoán.

Thường không nghĩ nữa, cậu dọn cháo ra khay, vừa xong đâu vào đó thì tiếng con Hương lanh lảnh vang lên sau lưng:

“Định bưng lên cho cậu tư à?”

“Dạ.”

Thường tùy tiện đáp, bàn tay nhắc khay lên thì cô ả cười cười nói:

“Để lại ăn đi. Hôm nay nhà tiếp khách quý, mày không thấy mọi người bận rộn nấu nướng à?”

Thường lúc này mới để ý phòng bếp nhộn nhịp hơn bình thường, đúng là đang nấu rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn đang làm cả thịt gà. Chẳng có mấy khi Thường chịu đứng lại nói chuyện cùng ả, cậu thắc mắc hỏi:

“Ai vậy chị?”

“Bà Hoàng vợ chủ tiệm vàng Kim Lợi và hai cô con gái nhà bà ấy.”

“Nghe nói nhà bả giàu nứt vách luôn ấy, của ăn của để đến đời cháu chắt cũng ăn không hết.” - Có cô khác nói chen vào.

“Đúng rồi, con gái bả cũng đẹp có tiếng, mà coi bộ cậu tư coi trọng lắm, từ sáng đã áo quần chỉnh tề chờ tiếp khách, có khi ưng cô nào thật.”

“Vậy là tao hết cơ hội rồi sao? Không chịu đâu…”

Tiếng than vãn xen lẫn tiếng cười đùa, Thường mím mím môi, vẫn cầm khay cháo bưng lên nhà trước.

Cậu không dám đi đường thẳng, giống như đang làm chuyện gì không đúng, lén lút men theo bên hông nhà rồi đến được gian chính. Thường đưa mắt nhìn vào, Dương Khanh đang vui vẻ trò chuyện cùng một người phụ nữ mập mạp phúc hậu, cạnh bên còn có hai cô gái trông chỉ khoản mười lăm mười sáu, ngoan ngoãn ngồi bên ăn bánh uống trà.

Thường không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng tất cả đều cười rất hài lòng, đoạn bà Hoàng vỗ vỗ vào đứa con gái lớn của mình nói gì đó, mà Dương Khanh cũng gật đầu với bà.

“Sao bình thường không thấy cậu vui vẻ như vậy.”

Thường bĩu môi lầm bầm mắng, cậu định ngó thêm chút xíu thì chợt khuôn miệng đang cong cong của Dương Khanh hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía chỗ cậu đang đứng.

Báo cáo nội dung vi phạm
Cậu khó nuôi ghê (〃´∀`)
Ẩn quảng cáo

Nhận xét về Có Thương Cậu Không?

Số ký tự: 0